Ranitidine


Phân loại:

Dược chất

Mô tả:

Tên thuốc gốc (Hoạt chất)

Ranitidine (Ranitidin)

Loại thuốc

Thuốc kháng thụ thể histamin H2

Dạng thuốc và hàm lượng

  • Viên nang: 150 mg, 300 mg.
  • Dung dịch uống 75 mg/5 ml; gói bột 150 mg.
  • Viên nén: 25 mg, 75 mg, 150 mg, 300 mg.
  • Viên sủi bọt: 150 mg, 300 mg.
  • Thuốc tiêm 25 mg/ml (2 ml, 6 ml, 40 ml).

Dược động học:

Hấp thu

Ranitidin dễ dàng hấp thu qua đường tiêu hóa, nồng độ đỉnh trong huyết tương đạt khoảng 2 -3 giờ sau khi uống. Thức ăn không ảnh hưởng đáng kể đến hấp thu thuốc. Sinh khả dụng của ranitidin sau khi uống khoảng 50%. Sau khi tiêm tĩnh mạch, ranitidin đạt đỉnh trong huyết tương sau khoảng 15 phút.

Phân bố

Thuốc gắn khoảng 15% với protein huyết tương.

Chuyển hóa

Một tỷ lệ nhỏ của ranitidin được chuyển hóa ở gan để thành N-oxyd, S-oxyd và demethylranitidin; N-oxyd là chất chuyển hóa chính nhưng cũng chỉ chiếm khoảng 4 đến 6% liều.

Thải trừ

Khoảng 30% liều uống và 70% liều tiêm tĩnh mạch được đào thải không biến đổi qua nước tiểu 24 giờ. Có một phần thải qua phân.

Dược lực học:

Ranitidin là một thuốc đối kháng thụ thể H2 histamin, ức chế cạnh tranh với histamin ở các thụ thể H2 của tế bào thành dạ dày, làm giảm lượng acid dạ dày tiết ra cả ngày và đêm trong điều kiện cơ bản và cả trong tình trạng bị kích thích bởi thức ăn, insulin, acid amin, histamin hoặc pentagastrin. 



Chat with Zalo